[Hương vị tình thân] Người mẹ câm

Hình ảnh và bài chia sẻ của anh Nguyễn Trọng Thiện đến từ bộ phận xưởng sơn – Công ty CP sản xuất ô tô Hyundai Thành Công Việt Nam (HTMV).


Gia đình là cả một khoảng trời tuổi thơ với mỗi người. Vợ tôi cũng vậy. Tuổi thơ của cô ấy là mỗi lần buồn tủi khi phải làm một bài văn “miêu tả về bố”. Là khi phải trả lời một câu hỏi bất chợt của bạn bè “Bố làm nghề gì?”. Là khi gặp một vấn đề khó khăn mà gọi hai tiếng: Mẹ ơi!, chỉ là một sự im lặng.

Mẹ tôi câm điếc không thể nghe được hai từ “Mẹ ơi!”. Vợ tôi sinh ra cô ấy không có cha, sống cùng người mẹ không biết nói, chưa từng có một tiếng gọi con. Tôi biết cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, tủi nhục trong cuộc sống và cô ấy thực sự là một người mạnh mẽ để có thể tự vượt qua bao nhiêu điều ấy. Trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười nhưng trong thâm tâm thôi hiểu tình thương là điều cô ấy còn thiếu.

Tôi nhớ trong một đi làm về qua thăm mẹ. Tôi nhìn thấy mẹ trên cánh đồng như một thói quen tôi gọi “mẹ ơi!” trả lời tôi là tiếng gió thổi lao xao. Cơn gió làm tôi bừng tỉnh, dù tôi có nói to đi chăng nữa mẹ tôi cũng không bao giờ nghe thấy. Tôi chỉ biết quay đi và khóc…

Tôi đã tự nhủ bản thân rằng mình phải mạnh mẽ để là chỗ dựa cho cô ấy vì nếu không là mình thì chẳng còn là ai khác. Tôi thực sự thấm thía nỗi chịu đựng của vợ tôi bao nhiêu năm tháng đã qua của tuổi thơ. Chúng tôi và mẹ đôi khi chỉ gặp nhau trên điện thoại và nói chuyện bằng những cái múa tay, bằng những cái gật đầu… nhưng chúng tôi luôn hiểu tình cảm của mẹ dành cho chúng tôi. Chúng tôi luôn trân trọng những phút giây quý giá được sống trong sự yêu thương , đùm bọc của người mẹ ấy.