[Hương vị tình thân] Thương lắm những cánh cò

Hình ảnh và bài chia sẻ của chị Nguyễn Thị Hằng - Phòng kinh doanh - Hyundai Lam Kinh- Thanh Hoá                                          

                                                  “ Con cò đi đón cơn mưa

                                                  Tối tăm mù mịt ai đưa cò về ”

         Chiều nay, khi vô tình nghe khúc hát ru này lại gợi về trong tôi bao cảm xúc. Kỳ nghỉ lễ dài khiến tôi có nhiều thời gian dành cho gia đình hơn, nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, những khúc hát ru của bà của mẹ, hình ảnh những cánh cò đem đến cho tôi cảm giác bình dị và rất đỗi thân thuộc, nó như hiện thân cho hình ảnh của những người phụ nữ Việt Nam.

         Ở đất nước mình, khi còn chưa hết nghèo hết khổ thì còn thương lắm những cánh cò. Trong một ngôi nhà nghèo, người phụ nữ nghèo vẫn là người khổ nhất, bởi họ là những người lo bữa ăn giấc ngủ cho cả gia đình, họ mang trên vai gánh nặng mưu sinh  và nỗi lo cơm áo gạo tiền. Cũng có những người may mắn hơn khi  tạm gác lại được nỗi lo ấy, nhưng vẫn phải đảm đương trọng trách công việc của xã hội. Chính vì thế, hơn bao giờ hết những người phụ nữ luôn là những người đáng được nâng niu và tôn vinh nhất.

        Ở mảnh đất xứ Thanh đầy nắng và gió này, nơi chẳng bao giờ nhận được sự ưu cái của thiên nhiên, quanh năm phải đương đầu với những thiên tai, mảnh đất mà nông nghiệp là ngành kinh tế chủ đạo ta cảm nhận nỗi vất vả của người phụ nữ lại nhân lên gấp bội phần. Khi còn bé, có bao giờ tôi thấy thời tiết lại quan trọng đến vậy, cho đến khi lớn lên rồi, tôi mới biết mùa hạ quê tôi là những ngày ngóng trông mây trắng, ngóng trông mưa về, đó cũng là nỗi ngóng trông cho những mùa vàng, nỗi ngóng trông vượt qua đói nghèo lạc hậu, cây lúa nước phụ thuộc vào ông trời, nên tự bao giờ những cơn mưa như trở thành một ân huệ, một tiếng sấm xa cũng khiến mẹ thấp thỏm, một tiếng cóc nghiến răng cũng làm mẹ đợi chờ, mẹ là thân cò đi đón cơn mưa. Mong sao cho những cơn mưa mùa này cũng đừng nặng hạt quá, để hong khô đi những giọt mồ hôi của mẹ suốt ngày chân lấm tay bùn, ước sao cho những cánh đồng vào vụ đông này cứ trải dài xanh mướt để bữa cơm gia đình bớt đi những lo âu và nỗi vất vả cũng vơi đi phần nào.

     Giờ đây, đang đứng trước ngưỡng cuộc đời ta như thấm thía hơn nỗi niềm mà mẹ gửi gắm vào trong những lời ru, như nhà thơ Nguyễn Duy đã viết:

                             “ Mẹ ru cái lẽ ở đời

                                Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn

                                Bà ru mẹ…mẹ ru con

                                Liệu các con có còn nhớ chăng ”

Những lời ru thông tuệ được chắt lọc từ những cảm nhân qua cả đời cay đắng ngọt bùi sẽ tiếp thêm cho ta động lực để ta vật lộn với cuộc mưu sinh,với những được mất  hơn thua của người đời. Ta chỉ cần vậy thôi cho hành trang sắp tới.

      Chợt nhận thấy mọi thứ tình yêu trên đời này đều cần phải vội vàng, đâu chỉ có mỗi tình yêu lứa đôi, mau lên chứ vội vàng lên với chứ, vậy thì hãy chạy về và xà vào lòng mẹ khẽ nói với mẹ rằng: “ Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình…”